Truyện Sex Cực phẩm dâm dục – Tác giả Leysek
Sau hai ngày mê man trong phòng hậu phẫu, ông Hùng cựa quậy bàn tay và từ từ mở mắt. Thấy bà Linh đang ngồi gục đầu ngủ vì mệt bên giường cạnh ông, tay bà vẫn nắm lấy tay ông. Cái cử động nhỏ của bàn tay ông Hùng làm bà Linh cũng tỉnh giấc. Thấy chồng đã tỉnh lại, bà Linh rơi nước mắt vì vui mừng, bà phấn khởi nói :
– Anh.. anh tỉnh lại rồi.. em mừng quá… vậy là không sao rồi.
Ông Hùng nhìn vợ và cố nhớ lại những gì đã xảy ra, chiếc xe contener làm ông hoảng hốt phải bám chặt vào tay vợ. Ông lắp bắp :
– Anh.. chưa chết sao?
– Không. Anh không chết được. Ông trời vẫn còn thương vợ chồng mình lắm. Anh phải sống để còn về với gia đình chứ.
Vậy là số ông Hùng vẫn may khi còn sống. Nhưng khi nghe bác sĩ nói bệnh tình của ông thì mọi người ai cũng bàng hoàng và đợm buồn khi biết rằng từ nay ông không thể đi lại như người bình thường được nữa, chân ông đã bị liệt cho dù các bác sĩ đã cố gắng hết sức và ông sẽ phải ngồi xe lăn. Bác sĩ còn dặn thêm là vô tình phát hiện ông Hùng bị mắc thêm bệnh tim mạch và dặn mọi người cho ông ăn uống kiêng kị, đặc biết tránh để cho ông gặp những tình huống sốc. Do phải phẫu thuật nên ông Hùng vẫn phải nằm viện gần 1 tháng để điều trị vết thương ở chân và ở đầu.
Bà linh vứt bỏ hết mọi chuyện, lúc này bà chỉ tập trung vào viện để chăm sóc cho chồng. Thảo tạm thời phải ở nhà để chăm sóc Gia Bảo, còn mọi chuyện ở cty do một mình Long gánh vác. Thấy bà Linh vất vả như vậy, lại còn đang mang bầu, tuy bụng chưa to ra nhưng Long lo về sau một mình bà chửa thì làm sao có thể vừa trông Gia Bảo, vừa chăm sóc cho ông chồng đã bị liệt. Vì vậy Long nói chuyện với Thảo làm giấy tờ đón mẹ sang để mẹ giúp việc nhà và giúp trông cháu nội của bà. Bố Long mới mất được 5 năm và hiện ở nhà, mẹ Long sống với đứa con trai út. Bà Thúy, mẹ Long hơn bà Linh 2 tuổi, từ ngày chồng mất bà vẫn một mình, không đi bước nữa. Đứa con trai út ăn học đa số là dựa vào nguồn tiền tài trợ của Long gửi về, chứ bà Thúy cũng chỉ làm được đủ ăn cho hai mẹ con.
Long và Thảo vẫn chưa biết được chuyện Thảo chính là con ruột của bác Kiên. Ngày thứ ba khi bà Linh đang còn ở viện để chăm sóc ông Hùng thì Thảo ở nhà đang bế Gia Bảo dưới bếp, bỗng dưng ông Kiên lại gần đòi bế Gia Bảo một lúc. Ông Kiên tỏ ra vô cùng thích thú và yêu đứa bé trên tay. Ông nựng nó và bỗng nhiên ông thốt lên một câu làm Thảo ngạc nhiên :
– Cháu ngoại của ông xinh gái quá. Báu vật của ông.
– Hai anh rồi cũng sẽ lấy vợ và bác cũng sẽ có cháu nội thôi mà.
– Bác thích con gái Thảo à.
Ngậm ngừng vài giây rồi ông Kiên lấy hết can đảm nói ra sự thật cho Thảo biết :
– Con có muốn biết sự thật mà mẹ con đã dấu mọi người trong suốt hai mươi năm qua không?
– Sự thật gì hả bác Kiên? – Thảo thấy tò mò muốn biết.
– Con bình tĩnh nhé. Bác sẽ nói cho con biết. Con đã lớn rồi và cũng đã đến lúc cần phải biết sự thật này.
– Bác nói luôn đi. Bác làm con sốt ruột quá.
– Thảo à! Bác chính là… cha ruột của con đấy con biết không? Và cha mới chính là ông ngoại thực sự của Gia Bảo.
Thảo lặng người khi nghe ông Kiên nói mình mới là con ruột của ông. Nhưng cô vẫn chưa tin và phải hỏi lại :
– Cái gì cơ bác? Sao lại có chuyện đó được.
– Con không tin cũng đúng thôi. Con để ta kể cho con nghe cái chuyện hơn hai mươi năm trước và xin con cũng đừng oán trách mẹ con. Bà là người nhân hậu và chỉ vì mong muốn có một đứa con nên bà mới phải làm như vậy. Lỗi cũng bắt đầu là từ bố khi bố đề nghị chuyện này.
Ông Kiên chậm rãi ngồi xuống ghế rồi bắt đầu kể cho Thảo nghe cái chuyện của hơn hai mươi năm trước khi ông đề nghị giúp đỡ đứa em dâu có thai vì em trai mình không có khả năng. Thảo choáng và hơi sốc khi nghe ông Kiên kể. Không choáng làm sao được khi hai mươi năm nay cô vẫn gọi ông Hùng là bố, bây giờ tự nhiên lại bảo không phải và ông Kiên lại tự nhận mình là bố của cô.
– Ước nguyện của bố là được một lần nghe con gọi ta là bố thôi Thảo ạ.
Hai hàng nước mắt của Thảo bỗng dưng rơi xuống má, đúng là cô không thể ngờ được đó là sự thật. Tình phụ tử nổi lên, Thảo lắp bắp gọi ông Kiên rồi lao đến ôm lấy ông :
– Bố!
Ông Kiên cảm động không kìm được nước mắt, ông sung sướng vậy là hơn hai mươi năm nay ông chờ đợi cái giây phút này đã thành hiện thực. Ông ôm chặt Thảo trong vòng tay và hai bố con ôm nhau một lúc thì Thảo nói :
– Bố Hùng của con đã biết chuyện này chưa ạ?
– Bố con biết rồi. Ông mới biết trước lúc tai nạn xảy ra. Haizz.. thật là buồn làm sao, ta cũng là anh trai, đâu có muốn em trai mình bị như vậy đâu.
Thảo chợt tỉnh, cô vùng ra khỏi vòng tay ông Kiên rồi nói :
– Có phải bố Hùng con biết và bị sốc rồi mới lái xe trong trạng thái không minh mẫn đúng không?
Ông Kiên mặt buồn rầu không trả lời, ông chỉ im lặng như là thừa nhận như vậy. Thảo chạy ra khoác vội cái áo rồi nói:
– Bố trông Gia Bảo cho con một lúc nhé. Con chạy ra đây chút.
– Con đi đâu?
– Con phải vào viện ngay.
Thảo lái xe phóng nhanh đến bệnh viện, cô đỗ xe xong rồi chạy như ma đuổi vào bên trong. Thảo mở cửa ra thấy bố mẹ đang tay trong tay rất tình cảm. Cô chạy vào ôm lấy Hùng khóc nức nở như một đứa trẻ lên ba :
– Bố ơi.. con mãi là con gái yêu của bố. Chỉ mình bố mà thôi.
Bà Linh cũng rơm rớm nước mắt khi thấy tình cảnh như vậy, bất ngờ bà thấy Hà đang sách túi đồ đứng ở cửa. Bà Linh đứng dậy cho hai bố con tâm sự rồi bà kéo Hà ra ngoài nói chuyện. Bên trong ông Hùng đưa cánh tay lên vuốt ve mái tóc Thảo, mắt ông cũng đỏ hoe vì cảm động. Thảo nhìn ông nói tiếp :
– Cho dù thế nào đi nữa con vẫn là con của bố.. và con vẫn là người tình của bố. Bố mau khỏi về với mẹ và con nhé.
Lúc này ông Hùng đang đau đớn và mệt mỏi bởi chấn thương nên ông cũng không nghĩ nhiều về việc đó. Ông vẫn nghĩ rằng mình sẽ bình phục hoàn toàn sau một thời gian ngắn, nhưng ông đâu có biết rằng mọi người chưa cho ông biết về việc ông sẽ phải ngồi trên xe lăn.
Linh và Hà ra ghế bên ngoài hành lang nói chuyện, cầm cốc cà phê vừa mua từ máy tự động đưa cho Linh, Hà nói :
– Đúng là buồn quá. Nhìn ông Hùng mà tao không cầm được nước mắt. Bây giờ ông ấy thế nào rồi hả mày?
– Bây giờ cũng ổn rồi, chờ vết thương hồi phục thôi. Nhưng bác sĩ bảo về sau đi lại sẽ khó, chắc phải ngồi xe lăn. Nếu kiên trì tập luyện thì có thể chống gậy đi khập khiễng.
– Haizz… không ngờ lại ra nông nỗi này. Chẳng biết nói thế nào để an ủi ông ấy và mày.
– Buồn lắm, nhưng biết làm sao bây giờ.
– Uh rồi thời gian trôi chắc cũng sẽ quen thôi. À mà hôm nào đi phá cái thai đây? Tao sợ phá xong mất sức lắm, chắc phải nằm liệt giường mấy hôm đấy. Bây giờ mày còn phải trông ông Hùng thì làm làm sao được.
– Thôi cứ để mấy hôm nữa xem thế nào đã. Cái thai chắc mới được 2 tuần thôi mà. Vẫn chưa muộn lắm. Bây giờ tao chỉ quan tâm đến ổng thôi, còn những chuyện khác tao mặc kệ.
– Uh, tùy mày đấy. Thôi mình vào trong đi.
Việc ông Hùng không may bị tai nạn nằm viện đâm ra lại tạo cho mọi người trong gia đình được đoàn kết hơn, yêu thương nhau hơn. Bây giờ tất cả ai cũng lo lắng và quan tâm đến ông, kể cả thằng Long cũng vậy. Trước nó cũng không ưa gì ông bố vợ của nó mấy, thì bây giờ nó cũng dẹp cái tính ích kỷ nhỏ nhen đi và bằng lòng vui vẻ để bà Linh hàng ngày, hàng đêm ở bên cạnh chăm sóc cho ông.
Ông Hùng nằm viện được gần 1 tuần, cũng bắt đầu vui vẻ chấp nhận mọi chuyện, nhưng ngày hôm qua ông lại u buồn mang tâm trạng chán nản khi biết mình sẽ phải ngồi xe lăn, như vậy cũng gần như là tàn phế rồi. Hôm nay ông suy nghĩ rất nhiều về bệnh tình của mình, về bà Linh, về Thảo, về cty… và ông quyết định chắc sẽ nghỉ hưu ở nhà và giao cty cho vợ chồng Long quản lý. Ông đau lòng vì không có người nối dõi cơ nghiệp của mình, Thảo vừa là con gái, lại cũng không phải là con ruột của ông. Thằng Long thì từ trước ông cũng không ưa nó rồi, nghĩ đến toàn bộ cơ nghiệp rơi vào tay thằng con rể mà tim ông nhói đau. Nhưng ông cũng chẳng còn cách nào khác, cũng chẳng có đứa con nào để giao cho chúng quản lý nên đành nhắm mắt giao cty cho thằng Long, còn hơn là giải thể.
Hôm nay thứ 7 buổi chiều Long phải vào viện trông ông Hùng vì bà Linh về nhà tắm rửa thay đồ đến nhà Hà ăn bữa cơm chia tay, mai hai mẹ con Hà sang Thụy Điển bắt đầu cho cuộc sống mới. Thảo thì bế Gia Bảo đi ra sân bay tiễn ông Kiên về Mỹ. Ông Kiên quyến luyến nhìn hai mẹ con mà không muốn dời đi chút nào. Mấy hôm nay ông hạnh phúc được sống bên đứa con gái và hàng ngày được chơi với đứa cháu ngoại. Ông Kiên nói vài câu để bước vào trong :
– Bố về bên Mỹ nhưng luôn nhớ đến con và Gia Bảo. Bất cứ khi nào có khó khăn gì thì con cứ gọi cho bố nhé. Việc cty bây giờ là do vợ chồng con quản lý đấy. Con cố gắng giữ và phát triển, đó là cơ nghiệp hai mấy năm của bố Hùng con vất vả dựng lên đó. Đừng để nó lụi tàn, đau lòng lắm. Nếu cty gặp khó khăn hay con cần tiền để phát triển thêm thì bố sẽ giúp nếu con muốn.
– Vâng con hiểu rồi bố ạ. Vợ chồng con sẽ cố gắng.
– Bố có lời khuyên thế này và con nên bàn với bố Hùng của con xem được không nhé.
– Vâng bố cứ nói đi.
– Con nên từng bước chuyển đổi thành cty cổ phần đi. Như vậy sẽ thu hút vốn cổ đông và phát triển mạnh lên. Nếu chuyển thành cty cô phần, bố sẽ chuyển cho con thêm 1 khoản tiền lớn để đầu tư và góp vốn. Như vậy cổ phần của con đảm bảo là trên 60 % và con có nhiều quyền để điều hành. Cơ nghiệp của nhà ta bố chỉ muốn nó nằm trong tay con thôi. Giao cho người khác bố và kể cả bố Hùng của con chắc cũng không an tâm đâu.
– Nhưng khó nói với anh Long lắm ạ. Là vợ chồng anh ấy lại bảo không tin tưởng nhau.
– Bố biết điều đó. Nhưng bắt buộc phải làm thế con ạ. Hãy để cho Long nắm giữ ít quyền và nhượng cho nó nắm một ít cổ phần, khoảng từ 10-20%. Nhưng đây là kế hoạch thôi, chưa thể làm ngay trong một sớm một chiều được, con bàn với bố Hùng con xem sao nhé.
– Vâng.
– Thôi hai mẹ con về đi, bố vào trong đây.
– Con chào bố. Chúc bố may mắn thượng lộ bình an.
Bà Linh ở nhà chuẩn bị mọi thứ để đến nhà Hà ăn cơm chia tay. Tuy bà mặc cái váy xanh trông sang trọng kín đáo, nhưng vốn người đẹp nên bà mặc thứ gì cũng vẫn đẹp. Cái áo vest mỏng cài cúc đã che đi được phần nào bộ ngực, không để hở như mọi hôm. Nhưng ngực bà to, chúng căng lên làm vẫn lộ một phần lồi lõm ở phía trên. Thấy vẫn còn sớm, bà Linh tạt qua viện một chút rồi mới đến nhà Hà.
Mở cửa vào phòng thấy ông Hùng đang ngủ, còn Long ngồi một góc đọc báo, bà Linh bước vào nói nhỏ :
– Ông Hùng ngủ lâu chưa anh?
Có một điều trong cách xưng hô của bà Linh với Long bây giờ là bà gọi nó là anh, nhưng thay từ ” bố con ” bằng ông Hùng. Long bỏ tờ báo ra, nó nhìn bà Linh bằng con mắt thèm thuồng của kẻ đang bị bỏ đói. Tuần nay nhà có chuyện buồn, hết chuyện loạn luân, chuyện cái thai thì lại sang chuyện ông Hùng bị tai nạn nên cả nhà chẳng ai còn hứng thú đến cái việc cơ bản là làm tình. Bây giờ nhìn thấy cặp đùi, cặp mông nẩy nở trong chiếc váy ngắn của bà Linh mà Long thấy chim mình đang ngóc dậy ngay được.
– Ông mới chợp mắt thôi. Ông mệt và đau nên thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay. – Long trả lời khẽ và kéo tay bà Linh ngồi lên đùi mình.
– Kìa! Ai vào thấy bây giờ. – Bà Linh ngại khi Long ôm mình.