Truyện Sex Không thể quên được em
Tôi và em có lẽ sẽ mãi là bạn là anh em tốt. Có lẽ tôi sẽ mãi là người anh cao cả của em (tôi không muốn đâu nhưng tôi sợ sẽ mất em nếu tôi thổ lộ chân tình). Nhưng mọi thứ thay đổi sau một ngày…
Hôm đó là tối thứ 7, tôi hẹn em đi xem phim nhưng em bận đi ăn với đám bạn học cùng trường (À quên em đang học kế toán). Không biết làm gì tôi lên công ty làm nốt bộ hồ sơ đang còn dang dở. Khi còn đang chìm đắm trong ý tưởng về ngôi nhà. Điện thoại tôi bỗng dưng có số lạ gọi dến. Bốc máy nghe và câu đầu tiên tôi nghe thấy :
– Anh tới phòng N gấp, N bị ngộ độc thức ăn.
Tôi không biết lúc đó thế nào nhưng tôi vội vàng rời khỏi công ty trong nháy mắt. Giày tôi cũng bỏ lại mà đi đôi dép của công ty. Giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy tức cười. Nhưng nói gì thì nói, khi tôi đến Em đã lịm đi rồi. Cũng vội vàng tôi bế thốc em lên chạy thẳng vào bệnh viện (Không biết sao em lại chọn phòng cạnh bệnh viện nhỉ, chắc hay vào đó nằm quá). Oái ăm thay, vì đã khuya họ bỏ Em lên cáng cho em uống vài viên thuốc rồi bỏ mặc. Tôi điên quá chụp cổ ngay bà y tá cáu lên :
– Sao không cấp cứu ngay, cô ấy lịm đi rồi kìa…
Sau sự giằng co của tôi và y tá, bảo vệ chạy vào chụp tôi ra. Lúc đó tôi đã lo cho em lắm rồi làm gì biết gì nữa. Lần đầu tiên tôi đánh người (tất nhiên tôi chịu đòn nhiều hơn là được đánh người) và còn đe dọa khủng bố.
– Cô ấy có chuyện gì tao giết từng đứa.
Tôi cũng chẳng biết có phải họ thấy tâm trạng tôi lúc đó hay không, chỉ biết có ông bác sỹ chạy xuống làm thủ tục đưa vào rửa ruột và tiêm gì đó. Nhưng tôi cần biết làm gì, chỉ cần biết họ cứu em là được. Ngồi chờ trước phòng cấp cứu cả tiếng đồng hồ, tôi đi qua đi lại đến nỗi bạn em cũng bật cười và nói:
– Anh có phải người yêu cô ấy đâu sao lại lo lắng thế.
Lúc này tôi nhận ra giọng nói đó, tôi mới hỏi :
– Vậy sao em không điện thoại cho người yêu cô ấy mà điện thoại cho anh.
Tôi không nhận được đáp án vì lúc đó cửa phòng cấp cứu mở. Chạy vội làm thủ tục và kiếm bà hộ lý xin chăn màn cho em. Lúc đó tôi thấy mình trách nhiệm ghê gớm. Đến nỗi giờ ngồi đây viết lại chuyện này tôi chỉ ước gì hồi đó mình đừng có như vậy thì bi kịch đâu có xảy đến với tôi, làm cho tôi căm hận, uẫn ức…
Tôi lo lắng ngồi bên em đến nửa đêm thì em tỉnh. Lúc đó nhìn thấy ánh mắt em nhìn tôi âu yếm tôi đã cười. Nụ cười thật lòng sau bao ngày đau khổ với một người phụ nữ. Sau khi kêu bác sỹ kiểm tra lại và không có vấn đề gì tôi mới yên tâm để Em nằm trong vòng tay ngủ. Lúc đó tôi chỉ coi em như em gái tôi, không hề có ý nghĩ bậy bạ đâu nhé. Tôi ôm em và ngắm nhìn em ngủ, khuôn mặt hốc hác mệt mỏi của em làm tôi đau xót. Nhưng tôi cũng không ngắm được bao lâu vì khi tôi tỉnh dậy em đang nhìn tôi bằng ánh mắt thật tình cảm…
…
Em xuất viện, tôi vẫn đến và chăm sóc cho em. Miễn sao em nhanh khoẻ đi chơi với tôi là được. Nhưng sự đời mấy ai ngờ, hôm đó sau khi tan giờ làm việc. Thằng bạn ghé tai:
– Đi làm vài ve, em có việc cần nói.
Tôi và nó đến quán nhậu quen thuộc, kêu vài món lai rai vài ly bỗng nhiên nó hỏi :
– Anh rất thích N đúng không?
Tôi cũng không giấu diếm gì nó, đơn giản nó hiểu tôi và biết tôi đang như thế nào. Toàn bộ tâm trạng và tình cảm tôi dành cho em đều nói cho nó nghe. Tôi chỉ cần có người hiểu tôi chứ không hi vọng gì về mối tình này. Nó im lặng không nói cho đến khi 2 thằng liêu xiêu đi về :
– Em theo đuổi N nhưng cô ấy yêu anh…
Tôi quay lại tưởng mình nghe nhầm, nhưng không nó đang nhìn tôi với ánh mắt đau khổ. Tôi không biết nói gì vào lúc này. Phương châm sống của tôi: không bao giờ tán gái của anh em và bạn bè. Vậy mà lại thế này. Ông trời chơi tôi sao. 2 thằng đứng lặng im một lúc. Cuối cùng nó cũng mở miệng:
– Em biết anh là người đàn ông tốt, chỉ vì chuyện trước đây làm cho anh như bây giờ. Anh không phải lo, chúng ta mãi là anh em tốt. Em không trách anh. Em đã không nói cho anh biết Em theo đuổi cô ấy. Nhưng có theo đuổi thì cũng vô dụng, vì cô ấy yêu anh. (Trước đây, tôi đã từng có vợ, và bị cô ta phản bội, từ đó cuộc sống của tôi xuống dưới đáy vực thẳm.)
Tôi im lặng nghe bạn tôi nói, cuối cùng tôi chỉ biết hỏi một câu :
– Sao chú biết N yêu anh.
Giờ thì tôi hiểu, từ miệng bạn tôi, tôi biết bệnh viện là nơi bắt đầu một mối tình. Tôi chỉ còn biết nói :
– Xin lỗi, lẽ ra ngày lễ đó anh không nên xuất hiện.
Tôi về nhà trong tâm trạng rối bời, day dứt. Mặc dù tôi biết tôi không sai. Tôi tiến tới tủ rượu của gia đình và tiếp tục uống. Tôi muốn say. Đã 2 năm rồi tôi không say, đơn giản tôi hiểu: Say không giải quyết được vấn đề. Nhưng càng uống lòng tôi càng nặng. Một chút gì đó có tội với thằng bạn tôi. Nhưng nặng nề nhất: Tôi không biết sẽ đối diện với em thế nào khi biết tin này. Tôi sẽ nói với em ra sao về hoàn cảnh của mình. Nói ra em còn yêu tôi không?
Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong lòng tôi, nhưng điều tôi sợ nhất chính là sau khi em biết về tôi, tôi và em sẽ không còn là bạn. Tôi sợ em ghét tôi vì không nói sự thật cho em….
2 ngày sau đó, tôi xin nghỉ ở công ty và nằm ở nhà. Em gọi điện thoại tôi không nghe, nhắn tin tôi cũng không trả lời. Đơn giản lúc này trong đầu tôi đây là cách hay nhất. Mặc dù tôi có thể tiếp tục giả vờ và đối với em như trước. Nhưng tôi lựa chọn phương thức rời xa em. Tôi hi vọng em sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn tôi…
Ngày thứ 3 trong lòng tôi nhẹ nhõm đi nhiều. Chuẩn bị đi làm tôi nhận được tin nhắn của em:
– Anh tới quán cafe đi. Em đợi anh. Em biết vì sao anh trốn tránh em. Có người nói cho em rồi.
Đọc xong tin nhắn tôi cứ nghĩ thằng bạn tôi bán đứng tôi, tôi không biết thế nào: Đi hay không? Chỉ một câu hỏi đó thôi làm tôi đi qua đi lại. Mẹ tôi thấy, bà bước ra và nói :
– Má không biết con có chuyện gì, nhưng chắc là tình cảm. Thời gian gần đây cuộc sống con rất tốt. Hãy đi đi con. Má cảm nhận được, 2 ngày nay con nhốt mình trong phòng. Tại sao phải như vậy. Con dang dở một lần không có nghĩa là do con sai. Hãy vượt qua chính bản thân mình đi. Con phải sống, phải hạnh phúc để vợ con biết ly hôn vỡi con là sai lầm…
Nhiều lắm, tôi không nhớ hết nhưng tôi biết mẹ muốn những thứ tốt nhất đến với tôi. Và cũng nhờ mẹ tôi có động lực bước chân ra khỏi nhà đến gặp em.
Vào quán cafe tôi nhìn em đang ngồi đó, đôi mắt xa xăm ngắm nhìn người qua đường. Đôi mắt đỏ quạnh, vành mắt thâm mặc dù em đã trang điểm nhẹ. Tôi xót xa và thấy mình tệ hại. Tại sao lại làm người con gái mình yêu phải khóc. Tôi tiến đến chầm chậm bên em, em vẫn không hay biết. Chỉ đến khi tôi hỏi :
– Em đợi anh lâu chưa…
Em quay lại và ôm chầm lấy tôi (cũng may quán quen của tôi và em là quán ít khách vì nó nằm cách thành phố) và khóc :
– Tại sao anh không nghe điện thoại, không nhắn tin cho em. Em lo sợ anh có chuyện gì. Anh có biết 2 ngày qua em đau khổ thế nào không? Em có tình cảm với anh, em nói với bạn anh. Em cứ nghĩ anh biết điều này nên trốn tránh em…
Em nói trong tiếng nấc, em khóc trên ngực tôi. Từng giọt nước mắt thấm dần qua áo tôi làm tôi hiểu rằng: Trên đời này còn có người thương tôi thật lòng và cần tôi che chở.
Một lúc sau, Em đã bình tâm hơn. Tôi ngồi xuống nhìn em. Nhưng em có vẻ ngại nên né tránh ánh mắt tôi. Sở thích của tôi là cafe sữa đá nhưng hôm nay tôi kêu một ly đen đá không đường hi vọng những giọt cafe đó sẽ làm lý trí tôi sáng suốt hơn. Tôi ngồi bên em và cũng nhìn vào nơi xa xăm, tôi không biết bắt đầu thế nào… không biết nói gì cho em hiểu : Tại sao tôi trốn em. Có được tình yêu của em, em có biết đó là điều tôi mong muốn nhất khi gặp em không. Tại sao khi tôi có cơ hội nắm bắt nó tôi lại khó xử và đau khổ thế này…Bao nhiêu ý nghĩ trong đầu tôi chưa kịp sắp xếp thì em hỏi tôi một câu tôi thấy tức cười :
– Anh ghét em à.
Tôi tự nghĩ nếu tôi ghét em thì đã không có chuyện mỗi ngày sau giờ làm việc tôi chạy đến gặp em. Nhưng tôi chỉ cười với em và nói :
– Không.
Một lúc sau em bắt đầu kể cho tôi nghe về chuyện em và người yêu cũ. Bằng giọng nói buồn buồn Em bắt đầu kể : Anh V là mối tình đầu của em. Tụi em quen nhau năm lớp 10 nhưng đến năm em 12 em mới chấp nhận tình cảm của anh. Lần đầu tiên của đời con gái em đã dâng hiến cho người mình yêu. Đó là ngày lễ 26/3 cuối năm 12. Em nói với tôi về người con trai đó, tôi lắng nghe và thỉnh thoảng châm điếu thuốc. Em cứ kể về tình yêu của em và tôi vẫn cố cảm nhận nó qua giọng kể của em. Thì bỗng nhiên em khóc:
– Anh biết không? Người đó phản bội em. Yêu em nhưng vẫn yêu thêm người con gái khác. Họ chuẩn bị đám cưới rồi. Em và người ta chia tay trước hôm em gặp anh đó. Em đau khổ lắm anh biết không, em đã làm gì sai mà người ta đối xử với em như thế… nói chung là một tràng dài lắm. Tôi nghe xong và cũng thấy sao em giống tôi vậy. Đều bị người mình yêu thương phản bội. Có khác chăng tôi hơn em tờ giấy đăng ký kết hôn. Nhưng tôi hiểu lòng em như thế nào. Nỗi đau đó sẽ khó phôi phai. Tôi ôm em vào lòng, không khuyên nhủ tôi vẫn để em khóc. Cái áo thấm đẫm nước mắt của Em đến giờ tôi vẫn cất trong ngăn tủ không hề giặt. Tôi để em khóc trong lòng mình, còn tôi thả trôi dòng suy nghĩ theo mỗi lần phà khói thuốc. Bỗng dưng em đẩy tôi ra, nhìn vào cặp mắt tôi và hỏi :
– Anh có coi thường em không? Vì em đã cho người đó sự trinh trắng của mình.