Truyện Sex Tình mãi xanh – Tác giả Hoài Cổ
Quay lại thời gian khi mà em Trà biệt tăm…
Những ngày không em rồi cũng trôi qua, tôi lại vùi đầu vào công việc, lại tham gia vào tất cả các cuộc vui của công ty, lại bóng bánh, lại PS liên miên cho quên đi những nỗi buồn trong chuyện tình cảm. Hình như tôi đã tự hứa với lòng mình quyết tâm không dính dáng vào gái gú một thời gian cho lòng lắng lại, đã quá buồn rồi.
Đợt này công ty mới nhận được dự án mới ở Hưng Yên ngay sát Gia Lâm, ông D làm chỉ huy ở đó nên ông ý đề xuất tôi vào ban QLDA để giúp anh em dưới công trường mọi công tác hồ sơ, tiện thể dìu dắt luôn 2 chú kỹ thuật mới cho quen việc… Nói thật công trình xa đi cũng ngại, mà dính với ông D này kiểu gì cũng có tí gái mú nên càng ngại… ý tôi là ngại từ chối…
Hôm xuống công trường anh em gặp nhau tay bắt mặt mừng, lễ ra mắt là bữa thịt chó đầy ú ụ, gì chứ anh em nó nhiệt tình mời, mình từ chối nó không nể, mà nhất là lại đệ ông D, chỗ anh em thân tình.
Dưới này hiện tại nằm vùng 2 chú kỹ thuật mới tuyển, cùng anh em XD mới nhau chẳng phải văn vở gì, đại loại là:
– Nào, hai chú tự uống với nhau phát rồi giới thiệu đi… – Ông D mở lời.
Hai chú rót chén đầy, cạn xong một chú cao cao nhăn mặt như khỉ mếu máo:
– Em tự giới thiệu với anh em tên là Đô học XD, còn đây là Đức học CĐ XD, bọn em mới về làm chỗ anh D, đã nghe kể về anh rồi, có gì anh chỉ bảo cho bọn em.
Vừa nói vừa chỉ sang chú mập mập hơn mặt đỏ tưng bừng đang gật gù tán thưởng.
– Ok, chỗ anh D thì là anh em rồi, không phải lăn tăn, anh em mình cứ làm tốt công việc, cùng làm cùng chơi, có gì anh sẽ chỉ, anh thiếu sót gì các chú nhắc nhở anh, thế thôi nhờ… – Tôi chậm rãi thả từng câu.
Ông D ngồi bên gật gù tủm tỉm cười, chả hiểu ông đang nghĩ cái mẹ gì mà cười đểu thế, hai chú kia thì nhao nhao:
– Bọn em sao dám chỉ bảo anh…
– Thế các chú đã có người yêu chưa? Ở công trường như này mà có người yêu là cũng mệt đấy, anh ngày xưa cũng thế.
Giọng tôi tinh tướng hẳn, tôi định kể cho hai thằng kia nghe hai bản thiên tình sử mà tôi đã kể trên truyensex.shop cho các bác nghe nhưng sợ bọn nó khóc nước mắt chảy hết vào thịt chó nhạt hết thịt, nên lại thôi… Mấy anh em ngồi cưa hết có 3 chai, chuyện trên trời dưới biển đủ cả, anh em đã thân tình lắm rồi, phải công nhận là mấy cái vụ ăn uống như này nó làm cho các anh em thân thiết cứ y như nằm gai nếm mật với nhau đã từ lâu lắm rồi. Chủ yếu vẫn là chuyện gái gú…
Hai chú này thật thà kể là bọn em đang độc thân không người yêu, nghe anh D kể anh T sát gái lắm đang muốn cắp tráp theo hầu, tôi hỏi:
– Thế ngày trước hai thằng mày chưa yêu ai à? Có rồi thì kể cho bọn anh nghe xem nào, kể đi, cho vui ý mà. – Tôi gạ gẫm.
Thằng Đức béo bẽn lẽn:
– Thực ra ngày trước em cũng có yêu rồi, từ hồi em đang học CĐ XD, em ở dưới Phùng Khoang…
Nghe nó nhắc đến PK tôi đang nhai miếng thịt chó giật bắn người tí phọt miếng thịt vào mặt thằng Đô.
Tôi hỏi ngay, thế chú mày cũng ở PK àh?
– Vầng…
– Tốt, hai anh em mình uống với nhau chén đầy, lí do chú tự tìm hiểu…
Thằng Đức béo ngơ ngác một hồi rồi cũng cố nhắm mắt đưa tay cạn 1 chén, xong cái này nó hào hứng hẳn lên:
– Em kể cho các enh nghe, ngày xưa em yêu một em học nhân văn, xinh nhắm… (líu mẹ nó lô rồi), nhưng không thành…
– Làm sao? – Ông D tò mò.
– Cũng tại em anh àh, mọi việc đang ngon nghẻ, sắp chén được rồi thì có chuyện…
– Chuyện gì, mày kể luôn đi. – Thằng Đô hỏi.
– Tối hôm đấy là sinh nhật thằng bạn em, bọn em đi uống rượu trên đường Láng xong cả bọn rủ nhau đi hát Karaoke…
Vừa nói nó vừa dừng lại nghĩ, ông D chơi luôn câu:
– Mày kể luôn đi ngập ngừng uống 3 chén đấy.
– Vào phòng hát lại uống thêm bia, em say quá…
– Thế chú say quá không biết gì thằng khác ôm người yêu chú ah? – Tôi hỏi.
Cả bọn cười khanh khách, thằng Đức mếu máo:
– Không phải anh ah, người yêu em hôm đó mặc váy, cực xinh luôn, lúc lên nhảy xung quá thế quái nào em dẫm mẹ vào váy người yêu em rách xoẹt phát, hở hết…
Không gian tĩnh mịch lạ thường, mấy cái mồm há hốc, đột nhiên thằng Đô thật thà hỏi:
– Rách mẹ hết thế chắc nó ngại lắm nhỉ, chắc xấu hổ tím mặt luôn ý nhỉ???
Thằng Đức hồn nhiên trả lời:
– Em cũng không biết, có thằng nào nhìn mặt đéo đâu mà biết…
Đến đây cả lũ mới cười lên ha hả, ông D dê mới gân cổ lên:
– Chúng nó nhìn đi đâu chứ có nhìn mặt đéo đâu mà biết, thằng Đô hỏi khó quá… thôi hai thằng tự uống với nhau phát đi.
Đức béo rót một chén đầy, ngửa cổ làm một hơi sạch bách để quên sầu…
Tối hôm đó uống say quá tôi không tự đi xe về được, phải đi nhờ ông D về nhà ngủ để sáng hôm sau bắt xe ôm đi làm, buổi trưa lại tranh thủ cơm nước xong đi xe buýt xuống công trường lấy xe máy.
Lâu lắm rồi tôi không đi xe buýt, hôm nay mới đi cũng thấy có nhiều cái lạ lạ, xe đông hơn, giá vé cao hơn, học sinh sinh viên, người đi làm đủ cả, có thể đây là tuyến duy nhất 47 chạy dọc đê xuống Văn Giang nên khi lên xe đã thấy kín hết, không còn ghế ngồi nào trống, người đứng chen chúc nhau.
Tôi đứng ngay giữa xe, sau một chú em khoảng hơn 20 tuổi, đứng trước chú em này là một em gái đeo khẩu trang, nhìn dáng cũng đẫy đà lắm, chẳng biết có phải là người yêu chú em kia không mà thấy chú đứng sát vào, thỉnh thoảng lại ngửi ngửi lên tóc. Nói về cô bé này, trông dáng cao hơn em Trà nhưng không bằng Ngọc, cái tính tôi nó thế mãi không thể bỏ được, động tí là so sánh này nọ. Vì em này đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt nhưng tôi đoán có lẽ cũng không xấu, dáng thì ok nhưng đùi có vẻ hơi to… Cứ khi nào xe buýt đến điểm dừng phanh lại cái thì chú em kia cũng ôm sát vào cô bé cái, cô bé kia ngoảnh mặt lại với vẻ khó chịu.
Hình như cái tay thằng này đang đặt sát vào cặp mông kia thì phải, thằng này lợi dụng xe đông đường xóc giở trò xàm xỡ chị em rồi, mà phải công nhận cặp mông em này tròn và mẩy thật, có khi còn to hơn cả mông em Trà… Đang tưởng tượng cặp mông trắng mịn hấp dẫn của em Trà rồi so sánh bậy bạ thì xe phanh gấp cái kít, tôi bổ nhào về phía trước tay đập cái bốp vào đầu chú em kia, tôi thề là không cố ý đâu, lâu rồi không đi xe buýt nên không quen thôi, chú kia nhăn nhó quay mặt lại, tôi nhỏ nhẹ:
– Xin lỗi nhé.
Rõ ràng là tôi xin lỗi rồi, thế mà không hiểu do đau quá hay do giận quá, hoặc nhìn cái bản mặt tôi giống thằng công an vừa phát hiện ra kẻ phạm tội hay sao mà chú em xuống xe chuồn thẳng, tôi thấy mình có lỗi quá.
Mặc dù đang mải ăn năn hối lỗi vừa mới gây ra nhưng tôi cũng kịp phát hiện ánh mắt long lanh đang nhìn mình, đây rõ ràng không phải là ánh mắt hình viên đạn mới dành cho thằng kia mà là ánh mắt hình viên kẹo, ngọt ngào và ướt át.
Có thể, tôi đã biến thành anh hùng hay sao ý?
Xe đến bến rồi, tôi xuống xe thì thấy em cũng xuống, đi bộ một đoạn thấy em hỏi:
– Anh vào làng hay đi đâu mà lại xuống đây hả anh?
Nghe giọng thấy nhẹ nhàng thánh thót ghê đấy, tôi trả lời:
– Anh đang làm bên dự án cạnh làng kia, em người ở đây ah?
– Vâng.
– Em đi học hay đi làm?
– Em đi học năm cuối CĐ KT Kỹ thuật Hà Nội anh ạ.
– Uh.
Nói được ba câu chuyện thì đã đến công trường, tôi định rẽ vào thì em lại mở lời:
– Anh tên gì?
– Anh tên T, còn em?
– Em tên Duyên ah, thôi em chào anh nhé.
– Ừh, chào em.
Duyên, cái tên nghe cũng có duyên nhỉ, tôi cũng chẳng để ý lắm vì cái tính tôi sát gái nó quen rồi, đi đâu chả có các em hỏi tên, để ý sao hết được…