Truyện Sex Tình yêu tuổi học trò
Những ngày tiếp theo trôi qua sao nhanh quá, vẫn tiếp tục chuẩn bị cho kì thi HSG tỉnh gần kề và những trận đấu loại trực tiếp. Mặc dù rất khó khăn nhưng cuối cùng lớp tôi cũng đã lọt được vào trận chung kết lần thứ 2. 1 trận chung kết đáng chờ đợi giữa 12 toán và 12 lý. Chiều hôm đó, học sinh đến xem rất đông, chật kín cả sân vận động, trời lại lạnh nữa nên có cảm giác hơi cóng, nhưng ngay khi nhìn thấy baby đến, tôi như được tiếp thêm sức mạnh, cảm thấy hừng hực khí thế chiến đấu trong người.
Và 1 trận đấu nảy lửa và căng thẳng cuối cùng đã bắt đầu…
Hiệp 1 diễn ra rất căng thẳng, bóng chủ yếu tập trung ở giữa sân, 2 đội tranh chấp rất quyết liệt, chúng tôi là những người đá tốt hơn nhưng không thể có 1 bàn thắng nào, những phút bù giờ, 12 toán được hưởng 1 quả đá phạt trược tiếp khá gần khung thành, đội trưởng 12 toán đứng trước bóng, hắn không sút thẳng mà đẩy bóng qua cho 1 cầu thủ khác, bóng đi sệt bay căng như kẻ chỉ về phía thủ môn, không thể bắt dính, H ( thằng thủ môn đội mình phải đẩy ra), 1 tình huống hỗn loạn giữa khung thành, không biết như thế nào mà khi tôi may mắn nhìn thấy bóng thì nó … đã nằm trong lưới của đội nhà , 1 – 0 và hiệp 1 kết thúc…
– Anh em bình tĩnh nào, 1-0 có là gì đâu.
Thằng Đ phải lên tiếng trấn an anh em trong đội.
Tôi biết nó cũng chỉ muốn động viên mấy thằng trong lớp nhưng nhìn thằng nào cũng rũ như xương khô cả, từ đầu giải đến giờ chưa có trận nào mệt như trận này, thằng nào cũng thở hồng hộc ngồi bệt xuống sân. Không khí đội bóng nặng nề xuống hẳn bởi cái dớp, để bị ghi bàn trước lớp tôi thường sẽ thua…
– Cứ đá như hiệp 1 là được, đội mình đá hay hơn mà, chỉ là không may thôi. – Giờ tôi mới dám lên tiếng.
Thằng Đ tiếp lời:
– Cứ đá như thế, không việc gì phải thay đổi cả, tao sẽ lo phần sân nhà thật ổn cho tui mày tấn công. Thằng D ghi bàn đi mày, cái duyên ghi bàn của mày đâu rồi.
Tôi nhìn khắp sân để tìm lấy 1 hình bóng đang mong chờ, quả thật chiều nay học sinh ra xem rất đông, em đây rồi, em đang nói chuyện với mấy đứa bạn, không biết nói chuyện gì mà chăm chú thế không biết, cứ nhìn thấy em là tôi cảm thấy mỏi mệt nhọc bay đi đâu hết. Đứng dậy, tôi gọi anh em trong đội lại, khoác tay lên vai nhau đứng thành vòng trong:
– Chúng ta sẽ thắng, sự thật hiển nhiên là như vậy, không có lý gì chúng ta lại để thua 1 đội yếu hơn ok? Chúng mày cố gắng lên, cứ lạc quan lên, trận đấu này là trận đấu cuối cùng của đời học sinh mà. Đá hết sức mình, đừng để phải nuối tiếc như năm ngoái ok?
– 1… 2… 3 Quyết thắng!
Hiệp 2 mở đầu bằng những đợt tấn công dồn dập của đội tôi về phía khung thành 12 toán, bóng cứ dội lên giữa sân là lại được tỉa ra 2 biên, liên tục được nhồi vào vòng cấm. 12 toán chống trả quyết liệt trước những cú sút liên tục nã vào khung thành, những cú đánh đầu vọt xà, những cú đại bác trúng vào xà ngang. Và… điều gì đến cũng phải đến, sau pha đi bóng sát biên, thằng T căng ngang vào, và tôi đón bóng trong 1 tư thế trống trải, đệm bóng nhẹ nhàng vào góc phải khung thành.
1 – 1
Cả sân bóng như vỡ tung, cả lớp chạy ra ăn mừng làm náo loạn cả 1 góc sân, thằng Đ sau đó phải đuổi khéo mấy bà chằn ra để trận đấu tiếp tục.
12 toán có những đợt phản công đầu tiên, sau khi giao bóng giữa sân, thằng đội trưởng của bọn nó đi qua 3 cầu thủ đội tôi, sút thẳng vào khung thành, tưởng như là 1 tình huống đơn giản thì thủ môn đội tôi lại để trượt bóng khỏi tay khi cố bắt dính… tỉ số lại là 2 – 1. Cả đội ngán ngẩm, đau đớn. Thằng Đ lao về phía gôn cầm bóng lên vạch giao bóng, và chỉ vài phút sau từ 1 cú phát bóng lên của thủ môn đội tôi, bóng đập xuống đất rồi nảy lên, tận dụng pha lỡ trớn dâng lên của hậu về 12 toán, thằng T đánh đầu qua đầu thủ môn. Tỉ số lại là trở về vạch xuất phát, rất nhanh và rất đơn giản. 1 trận đấu gay và vô cùng hấp dẫn.
Tinh thần lên rất cao, thằng Đ đá hậu vệ thòng và thỉnh thoảng còn xuất hiện ngoài vòng cấm nã đại bác vào gôn. Rút kinh nghiệm trận chung kết năm ngoái, chúng tôi không quá ham dâng lên mà đảm bảo an toàn ở khu vực sân nhà, cứ thằng này lên thì thằng kia quay về trám vào vị trí đó. Đây rồi, cơ hội đã đến với tôi, từ 1 đường bóng bổng, tôi khống chế bằng ngực gon gàng và bắn thẳng vào giữa gôn.
Vào… tiếng còi đã vang lên. Tỉ số đã là 3 – 2, tôi cởi áo ra ăn mừng định chạy về phía lớp, thì bỗng nhiên bọn lớp tôi lao vào trọng tài giải thích cái gì đó. Không… như vậy là bàn thắng không được công nhận, trọng tài cho rằng tôi đã dùng tay chơi bóng, định lao về phía trọng tài giải thích thì thằng Đ níu tay lại:
– Vô ích thôi mày, đừng để ăn thẻ.
– Mày điên à, ông ta có mắt như mù thế, tao phải làm cho ra nhẽ.
– Tao đã bảo thôi mà, mày bị 1 thẻ vàng rồi, mày mà bị đuổi thì không có hi vọng thắng đâu.
Chỉ còn 10 phút…
10 phút ấy chúng tôi tấn công trong vô vọng, cả đội hình 12 toán đã về phía sân nhà, xem ra bọn nó muốn thủ hòa, và trận đấu đã hòa thật… 2 đôi đưa nhau đến loạt luân lưu may rủi, điều mà chúng tôi rất sợ.
Khởi đầu loạt đá rất thuận lợi, chúng tôi đá chính xác cả 4 quả còn họ thì trượt mất 1 quả. Đến lượt đá của tôi, vào là sẽ thắng. Chiến thắng sắp đến trong tầm tay rồi, tôi nhủ thầm và không khỏi khấp khởi trong lòng …
…
– Mình về thôi anh, muộn rồi.
– Uh, anh muốn ở lại 1 chút nữa.
– Anh đúng là kẻ vô dụng. – Tôi nói trong tiếng cười chua chát
– Anh, anh đừng nói thế, anh không vô dụng, anh đã cô gắng hết sức mình rồi mà. – Baby động viên tôi.
– Sao anh luôn là người làm hỏng mọi việc, anh chỉ là 1 loser, mãi mãi là 1 loser. (loser = kẻ thất bại)
– Anh đừng thế nữa được không, không giống anh chút nào.
– Vậy thế nào là giống anh? Em đừng nói như thể em rất hiểu anh thế? Em chẳng hiểu gì anh cả.
Baby không nói gì, em ngồi xuống cạnh tội, nắm lấy bàn tay tôi, nhìn vào mắt tôi.
Trời ơi, đừng có như thế, con gái mà như thế thì có thằng con trai nào không mềm lòng được, tôi đang tức giận, muốn tức giận, rất muốn hét lên rằng tôi ghét bản thân mình, muốn trừng phạt bản thân mình. Thế mà em làm tôi mềm lòng ngay lập tức
– Nếu anh không về em cũng không về đâu!
Cứ thế chúng tôi ngồi cạnh nhau trong khi mặt trời đang hé những tia nắng cuối cùng, em tựa đầu lên vai tôi. Thật ra tôi đã cảm thấy thanh thản rất nhiều, khi có em ở bên thế này, tôi thật sự không muốn về nữa. Trớ trêu thay… đau đớn thay, ước mơ, mong muốn của cả 1 tập thể suốt 3 năm lại bị tôi sút bay đi trong cái trận cuối cùng này, giờ ngồi đây chỉ biết nói giá như, giá như mình đừng sút hỏng cú sút ấy, thì có lẽ đội tôi đã không thua cay đắng vậy, không ai trách tôi, nhưng càng như vậy thì tôi lại cảng thấy tủi nhục và đau đớn, giá như thằng Đ chửi tôi vài câu thì tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn…
– Mình về thôi em, anh thì không sao chứ em con gái về muộn quá thì có chuyện đấy.
– Cuối cùng thì cũng chịu về rồi à, hôm nay em không muốn về, chở em đi đây tí nha.
– Uh, ra lấy xe với anh?
…
– Em muốn đi đâu?
– Đi ăn đi, em muốn đi ăn bánh tiêu với lại bánh vòng nữa.
– Ok, thế đi, về không ăn được cơm mẹ mắng cho thì đừng có trách anh.
– Ai thèm đổ lỗi cho anh, đi nhanh nào.
Chiều hôm đó tôi và baby đi ăn đủ thứ, quả thật lũ con gái đúng là vua ăn uống, ăn cái gì ở đâu cũng biết, báo hại tôi đạp xe cho rũ cả chân. Ôi cái thời học sinh, sao mà bây giờ cảm thấy nhớ nó, yêu nó vô cùng… Tôi cười đau cả bụng trước những câu chuyện cười của em, em đúng là rất có khiếu chọc cười người khác. Sự hiểu biết của em có lẽ khiến nhiều người không tin em còn là 1 cô gái lớp 10. Em nói bao nhiêu chuyên ở đâu đâu, tôi nghe thế thôi chứ đúng là như vịt nghe sấm, gật gù cho ra vẻ hiểu biết…
Những lúc ở bên em tôi thực sụ quên hết những muộn phiền, quên đi dòng thời gian đang trôi, quên đi những áp lực và căng thẳng trong cuộc sống, có lẽ tôi đã may mắn khi tìm thấy em, may mắn khi có được em…
Trở về nhà sau khi đã đưa em về nhà, và nhìn em vào cổng. Cảm thấy rằng… có lẽ thua lại may đấy, Đ ơi tao xin lỗi đã nghĩ như thế, hehe nếu chiều nay không thua thì đã không có 1 buổi chiều tràn ngập tiếng cười với em như thế. Lại 1 ngày nữa lại qua, và còn mấy ngày tôi chuẩn bị bước vào kì thi HSG tỉnh. Thật ra đối với chúng tôi kì thi này chẳng có gì quan trọng, nó chỉ là nghĩa vụ 3 năm học ở cái trường này thôi, còn danh giá như thi quốc gia thì mơ cũng không chạm được. Đơn giản thừa nhận sự thật hiển nhiên, bọn trong lớp học quá trâu bò, mình dân thành phố không đú theo được.